viết bài này suýt rơi nước mắt
Như những bài trước tôi đã viết, Gia Cát Lượng là một bậc trí tuệ phi thường. Chắc chắn những quyết định của ông cũng ẩn chứa vô cùng nhiều điều đáng nói. Không biết các bạn xem Tam quốc diễn nghĩa có đặt câu hỏi: Tại sao Gia Cát Khổng Minh lại chọn Lưu Bị mà không phải là Tào Tháo, người đang hùng mạnh nhất tại thời điểm đó, mặc dù mục tiêu và tầm nhìn của họ như nhau?
Mong muốn của Tào Tháo là thống nhất thiên hạ, mong muốn của Gia Cát Khổng Minh cũng vậy. Cả hai đều nhìn thấy rằng, nếu bản thân không ra tay thì Thiên hạ thấy khó mà thái bình. Nhưng có chút xíu khác biệt nhỏ khiến Gia Cát Lượng không chọn Tào Tháo, vì Tâm của Tào Tháo một mặt muốn thống nhất thiên hạ để dân chúng được thái bình, mặt khác cũng muốn bản thân là người nắm giữ quyền lực thống trị thiên hạ, thỏa mãn cái Chí cá nhân của mình; còn Gia Cát Lượng ra mặt chỉ vì mong muốn chấm dứt thời loạn lạc, dân chúng an cư lạc nghiệp, không còn giết chóc nữa. Gia Cát Khổng Minh chưa bao giờ màng đến danh lợi hay muốn thể hiện bản thân như rất nhiều lời nhận xét thiếu trí tuệ của nhiều người. Ông luôn biết giá trị của bản thân, trời ban cho ông tư chất thiên tài để thực hiện sứ mệnh đó! Ông ở ẩn trong núi Ngọa Long nhưng vẫn luôn luôn theo dõi tình hình chiến sự, vẫn nghe về những vị lãnh đạo, những vị tướng, vị quân sư giỏi của các bên, vẫn âm thầm nghĩ mưu lược để thống nhất thiên hạ, chấm dứt chiến tranh. Vì thế, khi nhận lời Lưu Bị, ông đã đưa ra ngay chiến lược ba bước để Lưu Bị có thể thống nhất thiên hạ, khôi phục nhà Hán.
Tôi cũng đã nói, Gia Cát Lượng là người bản chất là cảm xúc, nên ông rất coi trọng sự chân thành. Và Lưu Bị đã làm được điều đó. Ba lần kiên trì đến thăm của Lưu Bị đã làm cảm động Gia Cát Lượng. Nhưng Gia Cát Khổng Minh lúc đó vẫn là người tỉnh táo, ông không bao giờ quyết định chỉ thuần cảm xúc, ông biết rõ về Lưu Bị, những nguồn lực hiện tại của ông, tính cách của ông ta ra sao, điểm mạnh, điểm yếu thế nào, và Gia Cát biết rằng, nếu ta đi theo Lưu Bị, ta sẽ thực hiện được những điều ta muốn làm. Vì điểm yếu của đội quân Lưu Bị là một vị lãnh đạo có tầm nhìn sâu sắc như Gia Cát Khổng Minh. Về điểm này, Tào Tháo mạnh hơn rất nhiều. Nếu Gia Cát Lượng chọn Tào Tháo, có lẽ thiên hạ đã được định đoạt sẵn nhưng ông biết, ở cạnh Tào Tháo, ông không thể nào thực hiện được sứ mệnh của mình. Tào Tháo sẽ lợi dụng ông để đạt được mục tiêu của bản thân.
Chúng ta cũng biết Gia Cát Lượng thông thạo kinh dịch, tính toán như thần, chẳng lẽ ông không tính được quân Tào mạnh như vậy và khả năng thống nhất thiên hạ rất lớn. Thiên mệnh cũng nghiêng về Tào Tháo, ba lần bảy lượt thoát chết trong gang tấc, dù có thua trận lớn Tào Tháo vẫn gượng dậy được và càng mạnh mẽ hơn. Gia Cát Lượng không hiểu điều đó sao? Chắc chắn ông hiểu! Nhưng ông luôn luôn tin tưởng một điều: NHÂN ĐỊNH THẮNG THIÊN. Và ông đã hành động, từng bước, từng bước một để chiến đấu với THIÊN MỆNH! Thật là vĩ đại!
Nhưng, dù giỏi đến mấy, Gia Cát Lượng cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt, hơn nữa, ông lại là con người cảm xúc! Chính cảm xúc của ông đã khiến ông chọn Lưu Bị, nhưng cũng chính nó khiến ông phải chịu thua THIÊN MỆNH!
Khi Lưu Bị qua đời, trọng trách nặng nề đặt lên vai Gia Cát Lượng. Người như Gia Cát Lượng, chỉ cần có ơn với họ, họ sẵn sàng hi sinh cả tính mạng. Chắc người đời luôn thắc mắc tại sao ông lại nôn nóng muốn đánh Ngụy như vậy, hết lần này đến lần khác. Tính cách của người cảm xúc chính là lý do, có ơn phải báo, tận tụy đến chết mới thôi. Và càng nôn nóng thì trực giác của ông càng thiếu chính xác hơn. Từ việc không nghe lời Ngụy Diên, đến việc phái Mã Tắc đi trấn giữ ải quan trọng rồi để mất, sau đó phải chém đầu để giữ vững quân uy, rồi đến cuối đời, ông mất nhưng vẫn chưa hoàn thành được sứ mệnh, cuối cùng để Thục bị Ngụy chinh phục hoàn toàn. Bao nhiêu công sức xây dựng, giờ tan xuống sông xuống biển. Tiếc thay! Nếu như Gia Cát Lượng suy nghĩ sáng suốt hơn, không bị cái chết của Lưu Công đè nặng, ông sẽ biết đời này ông không thể làm tròn sứ mệnh khi quân Ngụy và Thục là hai thế lực tương đương nhau, đằng sau lại có quân Ngô lăm le xâm hại bất cứ lúc nào. Ông sẽ phải tập trung tâm sức của mình để đào tạo đội ngũ kế cận giữ vững giang sơn đã gây dựng, chờ thời cơ sẽ thống nhất thiên hạ. Nhưng ông lại lơi là việc đó mà gánh lấy trách nhiệm nặng nề kia, kể cuối đời chết vì kiệt sức mà bản thân cảm thấy còn quá nhiều việc mình chưa hoàn thành!
THIÊN MỆNH lại được dịp hả hê vì trận cờ mình bày ra suýt nữa có người “phá giải”!
Tiếc thay, con người vẫn chỉ là CON NGƯỜI!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét