HẢI SUNSEA – MỘT KHỞI ĐẦU MỚI
Có lẽ, sắp tới, tôi phải viết một email cho sếp của tôi ở
VNPT Epay rằng sắp tới tôi sẽ xin nghỉ việc.
Đây là năm thứ 3 kể từ khi tôi bắt đầu đi làm mà sau thời điểm
Tết âm lịch, tôi dự định chuyển sang một công việc mới. Nhưng khác 2 lần trước,
tôi phải chuyển việc vì bất đắc dĩ, thì lần này, tôi chủ động xin nghỉ. Tôi sẽ
tiếp tục công việc mà tôi đang làm dang dở nhưng cũng có thể nói là một khởi đầu
mới, một khởi đầu tôi đặt rất nhiều hy vọng.
Kể từ lần đầu tiên tôi đứng lên để chia sẻ với những “đồng
nghiệp” của mình, tôi biết rằng đây là chỗ đứng của mình! Tôi như bị ‘Ám ảnh” bởi
giáo dục – đào tạo, tôi bị ám ảnh bởi những câu hỏi: “Làm thế nào để những sinh
viên học tốt hơn? Có một công việc tốt hơn? Họ hạnh phúc hơn trong công việc
cũng như trong cuộc sống của mình? Làm thế nào để họ bớt thụ động, để họ có thể
“suy nghĩ” đúng như tuổi của họ cần suy nghĩ? Làm thế nào giúp họ thoát khỏi tư
duy của hệ thống giáo dục đã quá đỗi lạc hậu mà chẳng giúp gì cho họ nhiều trên
con đường sự nghiệp của họ? Làm thế nào để họ không phí mất 4 năm học đại học
chỉ để biết vài khái niệm mà chưa chắc đã ứng dụng được trong thực tế? Làm thế
nào để họ có thể tự hào cầm tầm bằng của mình đi khắp nơi và nói “tôi có đủ kiến
thức như trên tấm bằng này đã ghi nhận”?
Tôi miệt mài đi tìm câu trả lời, tôi đọc về các quan điểm
giáo dục trên toàn thế giới, tôi đọc về các nhà triết học giáo dục, tôi lắng
nghe các doanh nghiệp nói gì về sinh viên, tôi lắng nghe các giảng viên, các diễn
giả, diễn thật khuyên bảo sinh viên cần làm gì, và quan trọng nhất, tôi nghe
sinh viên, đọc về sinh viên, viết về sinh viên, nói chuyện với sinh viên bằng tất
cả thời gian tôi có thể. Và đến bây giờ, tôi có thể tự hào nói rằng, tôi còn HIỂU
SINH VIÊN HƠN CẢ CHÍNH HỌ. Tôi biết mọi “căn bệnh” của họ và nguyên nhân tại
sao, tôi còn tìm ra vô vàn cách để giúp họ chữa khỏi những căn bệnh tâm lý nguy
hiểm đó. Tôi không chắc những chương trình tôi đưa ra có thể hay hơn những nhà
đào tạo khác, nhưng tôi chắc chắn, dựa trên sự hiểu biết SÂU SẮC của mình về
sinh viên, tôi luôn đưa ra được những chương trình có thể GIÚP ÍCH cho họ nhiều
nhất. Tôi bóc tách tất cả những điểm yếu của họ, dần dần giải quyết từng bước một.
Đến giờ, tôi đã có đầy đủ những CÔNG CỤ HỖ TRỢ cần thiết để giúp họ đi con đường
phù hợp nhất với họ, con đường mà họ THỰC SỰ mong muốn.
Tôi đã chờ thời điểm này đã lâu. Tôi mất gần 3 năm tự học, tự
rèn luyện, tự nghiên cứu, tự trải nghiệm để thực sự NHÌN THẤY thực sự rõ ràng
con đường tôi phải đi và con đường các bạn SINH VIÊN PHẢI ĐI để có thể giúp họ
tốt hơn.
Tôi không biết sự ám ảnh của tôi bắt nguồn từ đâu. Có lẽ kiếp
trước của tôi cũng là một nhà giáo dục, có thể là John Dewey (vì tôi đọc triết
của ông ấy thấy rất tâm đắc, ông đã khai sáng cho tôi rất nhiều về giáo dục),
tôi chỉ biết cuộc sống của tôi phải DÀNH CHO GIÁO DỤC. Tôi chọn giáo dục đại học
làm con đường đầu tiên để khai phá. Nói theo triết học phương Đông, tôi thực sự
tự hào vì tôi đang có ĐẠO.
Một khởi đầu mới.
Những thách thức mới.
Tôi cũng không biết nỗ lực của tôi sẽ đi đến đâu, nhưng chắc
chắn nó luôn khiến tôi hạnh phúc khi kể về công việc của mình.
Tôi là một người đào tạo về kỹ năng mềm.
Tôi là một người hướng dẫn các bạn sinh viên chuẩn bị tốt nhất
cho sự nghiệp của mình.
Tôi cũng là một người tư vấn sẽ cho các bạn những lời khuyên
tốt nhất cho công việc và cuộc sống của bạn.
Tôi biết rõ là tôi làm được điều đó.
Tôi cũng biết rõ tôi đã thành công với nhiều bạn sinh viên
được tôi giúp đỡ.
2014 sẽ là năm đáng tự hào khi tôi công bố nhiều NGHIÊN CỨU
của mình liên quan đến kỹ năng mềm, định hướng nghề nghiệp, phát triển bản thân
dành cho các bạn sinh viên.
Các anh chị, bạn bè và các bạn sinh viên thân mến, mọi người
sẽ cùng ĐỒNG HÀNH với tôi chứ???
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét