Hải Sunsea

Thứ Tư, 17 tháng 9, 2014

(QUAN ĐIỂM SỐNG) CHO ĐI LÀ CÒN MÃI!



1 năm trước, có một anh bạn phụ trách nhân sự ở một công ty công nghệ biết tôi đã từng làm đào tạo cho Call Center ở Hoa Sao, nên đã nhờ tôi đào tạo một buổi cho đội Call Center bên đó. Nhận được lời mời, tôi thấy rất vui và đã nhận lời ngay. Tôi chuẩn bị tài liệu, gửi slide cho anh ấy xem trước rồi hẹn lịch đào tạo. Buổi đào tạo diễn ra suôn sẻ và thù lao là một cốc cafe ven Hồ Tây. Được chia sẻ đã là thù lao lớn nhất đối với tôi rồi.

1 năm sau, một công ty nhỏ kinh doanh về linh kiện điện tử có nhu cầu cần đào tạo Call center, anh ấy nhờ một người bạn làm nhân sự giới thiệu giúp, người bạn đó lại giới thiệu anh bạn của tôi, anh ấy lại giới thiệu tôi. Giám đốc công ty nhỏ ấy và tôi kết nối với nhau, tôi hứa sẽ đào tạo cho bên anh ấy một buổi về giao tiếp qua điện thoại. Thù lao cũng chỉ là một bữa cơm trưa và một cốc cafe ven Hồ Hoàng Cầu.

Sau buổi đào tạo hôm đó, anh Giám đốc rất hài lòng, anh ấy thích phương pháp giảng dạy của tôi. Điều mừng hơn nữa là sau khi tôi đào tạo, anh ấy phản hồi lại là nhân viên của anh giao tiếp qua điện thoại tốt hơn hẳn. Vậy là anh ấy lại đặt hàng thêm 2 buổi nữa về kỹ năng bán hàng. Tôi lại vui vẻ nhận lời. Và lần này có thỏa thuận thù lao.

Tôi chuẩn bị rất kỹ bài giảng đó và lại làm hài lòng tất cả học viên của mình. Họ rất happy về kiến thức và phương pháp rèn luyện kỹ năng mà họ nhận được. Tôi cũng rất vui vì cảm thấy bản thân đã có sự tiến bộ rõ rệt.

Sau buổi đào tạo, anh ấy nói cần tuyển một nhân viên Sales dự án và đề nghị tôi giới thiệu người phù hợp. Tôi nhận lời nhưng vẫn chưa nghĩ ra ai. Rồi sau đó vài hôm, tôi chợt nhớ ra thằng bạn cấp 2 đang làm Sales ở một công ty truyền thông, trước cũng đã học qua về kỹ thuật, lại năng động, chăm chỉ, nên tôi gọi cho nó xem có ổn không thì hợp tác. Đây là thằng bạn thân của tôi, trong lúc tôi khó khăn nhất, công ty tạm ngừng hoạt động, không có tiền, không có xe, không có nhà để ở, nó đã cho tôi ở nhờ, lúc nào cần đi đâu thì lại lấy xe nó đi, rồi cho tôi vay tiền để sống trong khi tôi đi tìm việc. Dù tôi chưa chính thức cảm ơn nó lần nào nhưng trong tâm, tôi luôn tự nhủ, sẽ có ngày tôi trả lại ơn này gấp nhiều lần. Nhưng từ đó đến giờ tôi vẫn chưa có cơ hội. Tôi cảm thấy đây là cơ hội của cả tôi và nó nên đã kết nối 2 người đó với nhau. Họ đã ăn trưa và nói chuyện, còn kết quả thế nào thì phải xem họ có duyên không đã.

Qua câu chuyện này, tôi nhận được nhiều bài học, tôi nghiệm lại nhiều điều mà tôi đã được đọc, được chia sẻ, và tôi muốn chia sẻ lại với mọi người điều mà tôi đã tin tưởng từ khá lâu rồi:

+ Hãy cho đi thật vô tư, có thể bạn sẽ không nhận lại được ngay, nhưng rồi đến một ngày nào đó, bạn lại nhận được giá trị của cái mà bạn đã cho đi một cách không ngờ đến – một cách kỳ lạ. Khi đón nhận, hãy thoải mái vì bạn xứng đáng được nhận (việc tôi đào tạo miễn phí rồi lại được giới thiệu đào tạo có thù lao).

+ Hãy làm công việc bạn đam mê, khi đó bạn sẽ cho đi dễ dàng hơn rất nhiều (tôi đam mê đào tạo nên dạy miễn phí vẫn vui như thường :D).

+ Dù có cho đi, hãy khiến người nhận thấy bạn cho đi những thứ thực sự giá trị (luôn chuẩn bị tốt bài giảng dù nó miễn phí)

+ Cuối cùng, điều này dành riêng cho tôi: những người nào có ơn với tôi, tôi luôn ghi nhớ thật sâu trong tim và luôn tìm cách trả ơn họ một cách xứng đáng, tôi sẽ cho họ những điều tốt nhất tôi có thể. Đối với kẻ thù, tôi cũng hành động tương tự như vậy!

Hãy trở thành người cho đi đúng cách, bạn nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét