Hải Sunsea

Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014

(KIẾN THỨC – KỸ NĂNG MỀM) PHỤ THUỘC VÀO TRƯỜNG ĐẠI HỌC LÀ CON ĐƯỜNG NGẮN NHẤT ĐI TỚI THẤT NGHIỆP


Những điều trường Đại học Việt Nam không dạy bạn

Trong quá trình đi đào tạo kỹ năng, tư vấn hay có cơ hội phỏng vấn các bạn sinh viên, tôi nhận thấy một thực trạng thật đáng báo động, đó là sinh viên quá thụ động, và phụ thuộc rất nhiều vào NHÀ TRƯỜNG mặc dù các bạn hoàn toàn có đủ thời gian để chủ động trau dồi kiến thức và kỹ năng của mình trước khi ra trường để đảm bảo yêu cầu của doanh nghiệp.

Về việc học ở trường Đại học, hầu như các bạn đợi đến trường sắp xếp môn mới học (kể cả bây giờ học tín chỉ cũng không khá hơn, mặc dù các bạn chủ động đăng ký môn học nhưng việc này còn ra kết quả tệ hơn nếu các bạn không chủ động tìm hiểu). Trước học Đại học, tôi cũng y như vậy, và giờ nghĩ lại mới thấy tiếc thời gian, có khi thừa thời gian mà không biết làm gì, cứ vật vờ, ăn ngủ 10-12h/ngày là chuyện bình thường. Và kết quả thì như chúng ta thấy, kiến thức thì không nắm chắc (do học lý thuyết không kết hợp thực hành, và nói chung là đa số chúng ta học lý thuyết của những “bác sĩ gây mê”); kỹ năng cứng không có (trường Đại học đâu có rèn kỹ năng để làm việc), kỹ năng mềm càng không (bây giờ đã có nhiều trường đưa vào thành môn học bổ trợ còn trước đây còn chả biết kỹ năng mềm là gì), tiếng Anh thì phải tự học (trừ khi bạn học khoa tiếng Anh) nên cũng dở dở ương ương.

Vậy mà hầu như đa số các bạn sinh viên vẫn mong chờ nhận được tấm bằng ở Đại học mà không chủ động theo đuổi những kiến thức, kỹ năng cần thiết để ra trường có thể bắt tay vào công việc ngay. Chính vì thế, “PHỤ THUỘC VÀO TRƯỜNG ĐẠI HỌC CHÍNH LÀ CON ĐƯỜNG NGẮN NHẤT ĐI TỚI THẤT NGHIỆP”. Tôi thực sự khuyên các bạn hãy thoát khỏi tư duy nhà trường, hãy coi đó chỉ là một trong những PHƯƠNG TIỆN để đạt được thành công trong cuộc sống, đừng phụ thuộc hoàn toàn vào ĐẠI HỌC, đặc biệt là đại học Việt Nam.

Sau đây, tôi sẽ chỉ rõ những điều mà trường ĐH Việt Nam không dạy bạn nhưng bạn BẮT BUỘC PHẢI HỌC để có thể làm việc tốt:
1.Đại học Việt Nam không dạy cho bạn phân biệt giữa NGÀNH học và NGHỀ mà các bạn ra trường sẽ phải làm thực tế để kiếm tiền. Phần này, tôi đã chỉ khá rõ trong bài viết: http://on.fb.me/18rJWc6

2. Đại học Việt Nam không dạy cho bạn cần phải học những gì, rèn luyện những gì để bạn có thể LÀM VIỆC ĐƯỢC. Họ chỉ dạy theo đúng khung chương trình đã được soạn sẵn như bao nhiêu năm nay vẫn thế. Có những thay đổi một chút nhưng hầu như tất cả chỉ là mớ lý thuyết. Đương nhiên, nó sẽ cho các bạn một nền tảng kiến thức để các bạn hiểu MỘT CHÚT những thứ liên quan đến nghề nghiệp trên thực tế. Vì nếu LÝ THUYẾT mà giảng dạy một chiều như ở ĐH Việt Nam hiện nay thì sinh viên cũng không ngấm được bao nhiêu. Vì thế, nếu muốn có nền tảng lý thuyết tốt, HÃY CHỦ ĐỘNG học, chứ không phải HỌC THỤ ĐỘNG như bây giờ.

HỌC CHỦ ĐỘNG khác học thụ động ở “THÁI ĐỘ” học, là yếu tố quan trọng nhất để học tập hiệu quả. Bạn phải mong muốn học nó, thích học nó, khao khát có kiến thức đó, chủ động tìm đến nó, chủ động lắng nghe để cảm nhận nó…thì nó mới đi vào đầu bạn một cách sâu sắc được. Còn học vì PHẢI HỌC thì nhét nó khó vô đầu lắm.

Và điều kỳ diệu chính là, bạn học thụ động, bạn mất 4 năm để có được kiến thức của Đại học, tôi học chủ động, tôi có thể chỉ mất 1,5-2 năm thôi. Thời gian còn lại, có khi tôi đã đủ để học đến trình độ Thạc sĩ rồi.

3. Đại học Việt Nam cũng không dạy bạn sau khi ra trường thì tìm việc thế nào, tìm được vị trí công việc yêu thích rồi thì làm một bản CV thế nào để nhà tuyển dụng để ý, tham dự phỏng vấn thế nào để thành công cao. Chính vì vậy, bạn cũng phải chủ động mà học.

Nhưng ngay cả khi chủ động, có thể bạn cũng chưa làm tốt, vì tự học phần này không phải điều dễ dàng. Tôi đã Test thử rồi. Tôi yêu cầu một bạn sinh viên chủ động tìm hiểu những kiến thức về CV, đọc thật nhiều, tham khảo thật nhiều để làm CV cho tốt, bạn ý chuẩn bị trong 1 tuần và gửi lại cho tôi khá nhiều tài liệu và một bản CV 2 trang giấy. Và…” Về nội dung anh cho em 6 điểm, hình thức 4 điểm, em được 5 điểm cho bản CV này. Cơ hội được gọi đi phỏng vấn của em là 10-20%”.

Đó chính là lý do bạn phải đi tham dự những buổi offline của tôi hay của rất nhiều người khác hướng dẫn viết CV. Bạn đừng nên bỏ lỡ những cơ hội như vậy, nếu không muốn mất thêm thời gian để tìm việc.
Còn rất nhiều điều nữa muốn viết, nhưng để bài sau nhé! Hơi dài rùi.

Kết nối với Hải Sunsea: https://www.facebook.com/haisunsea
Fan Page: 
https://www.facebook.com/kynangmemhss
http://on.fb.me/HiJLt7 (KIẾN THỨC – KỸ NĂNG MỀM) CON ĐƯỜNG TỪ TRƯỜNG TỚI DOANH NGHIỆP – BẠN MUỐN VỪA ĐI VỪA HUÝT SÁO KHÔNG?
http://on.fb.me/HiJPci (KIẾN THỨC - KỸ NĂNG MỀM) KINH NGHIỆM LÀ GÌ?
http://on.fb.me/16x4tAw (KIẾN THỨC – KỸ NĂNG MỀM) KHI NÀO KIẾN THỨC CHÚNG TA HỌC MỚI THỰC SỰ “ẤM VÀO THÂN
http://on.fb.me/1gL7tO9 (KIẾN THỨC – KỸ NĂNG MỀM) QUẢN LÝ THỜI GIAN CỦA HẢI SUNSEA
http://on.fb.me/HiKcno (KIẾN THỨC – KỸ NĂNG MỀM) VIẾT CV THẬT KHÔNG ĐƠN GIẢN - CV DƯỚI GÓC ĐỘ BÁN HÀNG
http://on.fb.me/1hexxPD (KIẾN THỨC – KỸ NĂNG MỀM) BẰNG ĐẠI HỌC GIÚP GÌ CHO BẠN?

http://on.fb.me/18rJWc6 (KIẾN THỨC - KỸ NĂNG MỀM) ÁM ẢNH HỌC TIẾNG ANH? NÊN HAY KHÔNG?

(QUAN ĐIỂM SỐNG) QUẢN LÝ THỜI GIAN CỦA HẢI SUNSEA


Mỗi người có phương pháp quản lý thời gian khác nhau, còn cách quản lý thời gian của Hải Sunsea là theo MỐI QUAN HỆ.

Đối với các mối quan hệ của mình, tôi chia làm 4 loại:
1.      Những người mà tôi yêu mến, tôn trọng hoặc những người tôi kính trọng, nể phục (có những người cả 4 điều trên) (chiếm khoảng 60% mối quan hệ): tôi dành 80% thời gian để giao tiếp, làm việc với họ. Đôi khi đơn giản là trà đá, chém gió, uống rượu…tôi cũng có thể dành rất nhiều thời gian cho họ. Làm việc thì đương nhiên rồi, tôi chỉ thích và đa phần thời gian làm việc với những nhóm này. Và quan trọng, thông qua việc tập trung giao tiếp và làm việc với họ, tôi có thể phát triển bản thân cực tốt vì họ toàn là những người tích cực, luôn động viên, khích lệ và giúp đỡ tôi! Hơn nữa, qua việc tôi giúp đỡ họ, tôi cũng phát triển bản thân mình rất nhiều. Nếu bạn thấy tôi dành nhiều thời gian cho bạn thì bạn thuộc nhóm này rồi đấy.

2.      Những người tôi thích (khoảng 30% mối quan hệ): đây là những người tôi có thiện cảm, nhưng có thể chưa có cơ hội giao tiếp nhiều với họ, nhưng khi họ yêu cầu, tôi sẵn sàng giúp đỡ, nhóm này có khả năng trở thành nhóm trên. Tôi dành 15% thời gian dành cho họ.
3.      Những người tôi KHÔNG QUAN TÂM (chiếm khoảng 8% mối quan hệ): là những người tôi không thích nhưng cũng không ghét lắm. Tôi liệt vào hàng mặc kệ, muốn làm gì thì làm. Và đương nhiên đã không quan tâm thì không dành thời gian gì hết. Nhưng đôi khi thỉnh thoảng vẫn BUỘC PHẢI GIAO TIẾP, nên có 3% tôi phải dành thời gian cho họ. Nhóm này gần như không có cơ hội trở thành nhóm trên trừ khi có đột biến nào đó.

4.      Những người tôi GHÉT, và KẺ THÙ (chiến khoảng 2% mối quan hệ của tôi): Những người liệt vào hàng này khá ít, nhưng vẫn tồn tại. Thỉnh thoảng có những người tôi gặp mà tôi cực ghét, còn kẻ thù là những kẻ tâm địa xấu xa, dám hãm hại tôi và những người tôi yêu quý. Tôi vẫn phải dành 2% để giao tiếp với họ, nhưng tuyệt đối không bao giờ giúp đỡ, chỉ có VÙI DẬP trở lên thôi. Không trả thù là may!

Tôi có thể dành cả ngày, càng tuần với những người tôi thực sự yêu quý, nhưng không bao giờ chấp nhận dành vài giờ cho những người tôi không quan tâm hoặc những kẻ tôi ghét dù có LỢI đến mấy. Đời được mấy thời gian, sao phải khổ mà giao tiếp với những kẻ mình không thích!

Thứ Tư, 17 tháng 9, 2014

TẠI SAO GIA CÁT LƯỢNG LẠI CHỌN LƯU BỊ?


viết bài này suýt rơi nước mắt 

Như những bài trước tôi đã viết, Gia Cát Lượng là một bậc trí tuệ phi thường. Chắc chắn những quyết định của ông cũng ẩn chứa vô cùng nhiều điều đáng nói. Không biết các bạn xem Tam quốc diễn nghĩa có đặt câu hỏi: Tại sao Gia Cát Khổng Minh lại chọn Lưu Bị mà không phải là Tào Tháo, người đang hùng mạnh nhất tại thời điểm đó, mặc dù mục tiêu và tầm nhìn của họ như nhau?

Mong muốn của Tào Tháo là thống nhất thiên hạ, mong muốn của Gia Cát Khổng Minh cũng vậy. Cả hai đều nhìn thấy rằng, nếu bản thân không ra tay thì Thiên hạ thấy khó mà thái bình. Nhưng có chút xíu khác biệt nhỏ khiến Gia Cát Lượng không chọn Tào Tháo, vì Tâm của Tào Tháo một mặt muốn thống nhất thiên hạ để dân chúng được thái bình, mặt khác cũng muốn bản thân là người nắm giữ quyền lực thống trị thiên hạ, thỏa mãn cái Chí cá nhân của mình; còn Gia Cát Lượng ra mặt chỉ vì mong muốn chấm dứt thời loạn lạc, dân chúng an cư lạc nghiệp, không còn giết chóc nữa. Gia Cát Khổng Minh chưa bao giờ màng đến danh lợi hay muốn thể hiện bản thân như rất nhiều lời nhận xét thiếu trí tuệ của nhiều người. Ông luôn biết giá trị của bản thân, trời ban cho ông tư chất thiên tài để thực hiện sứ mệnh đó! Ông ở ẩn trong núi Ngọa Long nhưng vẫn luôn luôn theo dõi tình hình chiến sự, vẫn nghe về những vị lãnh đạo, những vị tướng, vị quân sư giỏi của các bên, vẫn âm thầm nghĩ mưu lược để thống nhất thiên hạ, chấm dứt chiến tranh. Vì thế, khi nhận lời Lưu Bị, ông đã đưa ra ngay chiến lược ba bước để Lưu Bị có thể thống nhất thiên hạ, khôi phục nhà Hán.

Tôi cũng đã nói, Gia Cát Lượng là người bản chất là cảm xúc, nên ông rất coi trọng sự chân thành. Và Lưu Bị đã làm được điều đó. Ba lần kiên trì đến thăm của Lưu Bị đã làm cảm động Gia Cát Lượng. Nhưng Gia Cát Khổng Minh lúc đó vẫn là người tỉnh táo, ông không bao giờ quyết định chỉ thuần cảm xúc, ông biết rõ về Lưu Bị, những nguồn lực hiện tại của ông, tính cách của ông ta ra sao, điểm mạnh, điểm yếu thế nào, và Gia Cát biết rằng, nếu ta đi theo Lưu Bị, ta sẽ thực hiện được những điều ta muốn làm. Vì điểm yếu của đội quân Lưu Bị là một vị lãnh đạo có tầm nhìn sâu sắc như Gia Cát Khổng Minh. Về điểm này, Tào Tháo mạnh hơn rất nhiều. Nếu Gia Cát Lượng chọn Tào Tháo, có lẽ thiên hạ đã được định đoạt sẵn nhưng ông biết, ở cạnh Tào Tháo, ông không thể nào thực hiện được sứ mệnh của mình. Tào Tháo sẽ lợi dụng ông để đạt được mục tiêu của bản thân. 

Chúng ta cũng biết Gia Cát Lượng thông thạo kinh dịch, tính toán như thần, chẳng lẽ ông không tính được quân Tào mạnh như vậy và khả năng thống nhất thiên hạ rất lớn. Thiên mệnh cũng nghiêng về Tào Tháo, ba lần bảy lượt thoát chết trong gang tấc, dù có thua trận lớn Tào Tháo vẫn gượng dậy được và càng mạnh mẽ hơn. Gia Cát Lượng không hiểu điều đó sao? Chắc chắn ông hiểu! Nhưng ông luôn luôn tin tưởng một điều: NHÂN ĐỊNH THẮNG THIÊN. Và ông đã hành động, từng bước, từng bước một để chiến đấu với THIÊN MỆNH! Thật là vĩ đại! 

Nhưng, dù giỏi đến mấy, Gia Cát Lượng cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt, hơn nữa, ông lại là con người cảm xúc! Chính cảm xúc của ông đã khiến ông chọn Lưu Bị, nhưng cũng chính nó khiến ông phải chịu thua THIÊN MỆNH!

Khi Lưu Bị qua đời, trọng trách nặng nề đặt lên vai Gia Cát Lượng. Người như Gia Cát Lượng, chỉ cần có ơn với họ, họ sẵn sàng hi sinh cả tính mạng. Chắc người đời luôn thắc mắc tại sao ông lại nôn nóng muốn đánh Ngụy như vậy, hết lần này đến lần khác. Tính cách của người cảm xúc chính là lý do, có ơn phải báo, tận tụy đến chết mới thôi. Và càng nôn nóng thì trực giác của ông càng thiếu chính xác hơn. Từ việc không nghe lời Ngụy Diên, đến việc phái Mã Tắc đi trấn giữ ải quan trọng rồi để mất, sau đó phải chém đầu để giữ vững quân uy, rồi đến cuối đời, ông mất nhưng vẫn chưa hoàn thành được sứ mệnh, cuối cùng để Thục bị Ngụy chinh phục hoàn toàn. Bao nhiêu công sức xây dựng, giờ tan xuống sông xuống biển. Tiếc thay! Nếu như Gia Cát Lượng suy nghĩ sáng suốt hơn, không bị cái chết của Lưu Công đè nặng, ông sẽ biết đời này ông không thể làm tròn sứ mệnh khi quân Ngụy và Thục là hai thế lực tương đương nhau, đằng sau lại có quân Ngô lăm le xâm hại bất cứ lúc nào. Ông sẽ phải tập trung tâm sức của mình để đào tạo đội ngũ kế cận giữ vững giang sơn đã gây dựng, chờ thời cơ sẽ thống nhất thiên hạ. Nhưng ông lại lơi là việc đó mà gánh lấy trách nhiệm nặng nề kia, kể cuối đời chết vì kiệt sức mà bản thân cảm thấy còn quá nhiều việc mình chưa hoàn thành!

THIÊN MỆNH lại được dịp hả hê vì trận cờ mình bày ra suýt nữa có người “phá giải”! 
Tiếc thay, con người vẫn chỉ là CON NGƯỜI!

GIA CÁT KHỔNG MINH VÀ BÍ MẬT VỀ TRỰC GIÁC CHIẾN LƯỢC.


(Còn tiếp…)

Xem Tam quốc diễn nghĩa, tôi có một câu hỏi rất lớn cứ lởn vởn trong đầu: Tại sao Gia Cát Lượng sống trong lều cỏ, chỉ đọc sách mà đến 27 tuổi ra phò Lưu Bị lại giỏi như vậy, không thua kém bất cứ quân sư hay một vị tướng nào dày dặn trận mạc, ông ấy đâu có KINH NGHIỆM gì nhỉ? Nghĩ mãi tôi không thể nào lý giải được, mà nếu lý giải được, chắc chắn tôi sẽ tìm ra bí quyết để tiến đến gần Ông hơn.

Và dường như may mắn đã mỉm cười với tôi. Tôi tìm được cuốn sách “Trực giác chiến lược” trên phố Đinh Lễ trong một ngày ngẫu hứng, một cuốn sách về thể loại tâm lý học mà mình ưa thích. Về đọc, thấy dịch không hay, lời văn không mượt mà, nhưng vì tốn tiền mua nên tôi cố đọc đến trang cuối cùng để xem thông điệp cuốn sách là gì. Thật mừng là tôi đã tìm ra lời giải cho câu trả lời lớn kia, và bí quyết để tôi rèn luyện trí tuệ của mình thực sự được khai mở. Cuốn sách lý giải tại sao những nhà quân sự nổi tiếng như Napoleon, Tôn Tử lại có thể đưa ra những chiến lược xuất sắc như vậy.

Chúng ta đã biết, trí não có phần ý thức và phần tiềm thức (ngoài ra còn nhiều phần khác), những người bình thường sử dụng ý thức để ra quyết định. Ý thức giống như một chiếc máy tính với chip xử lý theo đời (duo 2, core i3, i5,i7…) tùy theo trình độ của mỗi người. Còn tiềm thức là chiếc SIÊU MÁY TÍNH với khả năng xử lý vô hạn mà trong cuốn “Trực giác chiến lược” người ta gọi là “Trí nhớ thông minh”, còn trong “Think and Grow Rich”, Napoleon Hill gọi là “Trí tuệ vô hạn”. Những người vĩ đại như Gia Cát Khổng Minh đã sử dụng được 1 phần của chiếc Siêu máy tính kia, họ đã tiếp cận được với tiềm thức và bắt nó hoạt động cho mình. Đó cũng chính là trực giác mà ta nói đến.

Tại sao Gia Cát Lượng nhìn người giỏi? Vì khi gặp một người, đánh giá một người, dù chỉ qua lần đầu tiên, ông sử dụng chiếc Siêu máy tính ấy với tất cả các dữ liệu về nhân tướng học, tâm lý học, kinh nghiệm của bản thân và của người khác đúc rút ra để xử lý và cho ra kết quả vô cùng chính xác. Và quan trọng KHOẢNH KHẮC đó diễn ra rất nhanh. Đó là cách ông dung để đưa ra chiến lược cũng như các quyết định quan trọng một cách rất tự tin và quyết đoán. Vì bản thân ông biết mình CÓ THỂ SỬ DỤNG ĐƯỢC TRÍ TUỆ VÔ HẠN. 

Tại sao ông lại biết? Vì ông từ rất sớm rằng, muốn trở thành một người vĩ đại, điều đầu tiên phải hiểu rất sâu sắc về bản thân. Thời gian ở núi Ngọa Long đã giúp ông làm điều đó.

Tại sao ông lại sử dụng được siêu máy tính? Vì trong quá trình tìm hiểu về bản thân, ông đã bắt gặp tiềm năng vô hạn của nó rồi tìm cách tiếp cận, sử dụng nó. Và ông đã tìm ra, để siêu máy tính hoạt động, nó phải có 2 yếu tố:
+ 1 là cơ sở dữ liệu, là kiến thức, kinh nghiệm của con người được ghi lại vào bộ nhớ trong quá trình học hỏi.
+ 2 là một cơ chế nào đó để liên kết các cơ sở dữ liệu đó một cách nhanh chóng để đưa ra quyết định kịp thời một cách chính xác nhất.

Ông chưa biết làm điều 2 như thế nào, nhưng ông đã làm rất tốt điều 1. Ông bỏ thời gian khá dài, khoảng chục năm để đọc sách chủ yếu là lịch sử, binh pháp, triết học, Phật giáo, Đạo giáo, kinh dịch, thơ văn, địa lý… để hấp thu tinh hoa của tất cả các học giả nổi tiếng. Điều đặc biệt là cách học của ông là HỌC SÂU, nghiền ngẫm về những thứ mình đã đọc đến khi nào nó in vào tiềm thức thì thôi. Chắc chắn thời gian đó phải hơn 10000 giờ (đủ để thành đỉnh cao rồi), nên đến 27 tuổi, ông có thể tự tin lắm rồi. Ông chưa có trải nghiệm trận mạc thực sự, nhưng đã có kinh nghiệm với hàng ngàn trận chiến trong lịch sử nhờ đọc sách. Điều thú vị là, khi cơ sở dữ liệu của chiếc máy tính đã được nạp tương đối, nó sẽ tự động phân tích vấn đề một cách nhanh chóng. Cơ sở dữ liệu càng dày, tốc độ ra quyết định càng nhanh và chính xác. Ông cũng không cần phải tìm ra cơ chế kia, mà khi bản thân tự dùng những kiến thức, kinh nghiệm thu nạp được để phân tích và đưa ra giải pháp, nó đã vô cùng hiệu quả rồi.

Vậy là bí quyết đã hé mở, muốn sử dụng được TIỀM THỨC, tiếp cận với TRÍ TUỆ VÔ HẠN, hãy nạp cơ sở dữ liệu cho nó đã. Tất cả những thức bạn đọc, bạn trải nghiệm, bạn rút ra bài học đều được ghi vào Tiềm thức, nhưng đa phần đều chưa SÂU SẮC để nó nổi lên, rõ ràng để bạn có thể tiếp cận được. Muốn tiếp cận, hãy HỌC SÂU, ĐỌC SÂU, NHỚ KỸ, NGHIỀN NGẪM nó. Khi TẬP TRUNG đến một quá trình đủ lâu, bạn sẽ tiếp cận được với TRÍ TUỆ VÔ HẠN.

Tôi đã thử và thành công! Còn bạn?

ĐẰNG SAU TRÍ TUỆ GIA CÁT KHỔNG MINH


Sau khi tìm ra bí quyết thành công của Gia Cát Khổng Minh, tôi bắt đầu đọc nhiều hơn. Tôi cố gắng tìm những thứ Ông đọc như các sách Binh pháp, Nghệ thuật xử thế của người xưa, sách về tâm lý học, giáo dục học…Tôi cố gắng đọc thật sâu, nghiền ngẫm những thứ mình đọc được, tưởng tượng, hình dung ra những tình huống tôi gặp phải để nghĩ ra cách giải quyết, để in những thứ mình đọc vào sâu trong tiềm thức. Thật hay là nó đã tỏ ra vô cùng hiệu quả. Càng ngày tôi càng nhìn người chuẩn xác hơn, ứng xử đúng mực hơn, tìm ra cách giải quyết vấn đề thông minh hơn dựa trên sự am hiểu sâu sắc về tâm lý con người. Khả năng của tôi không chỉ dừng ở việc giải quyết những vấn đề của bản thân mà còn những vấn đề tâm lý của người khác nữa. Càng ngày càng có nhiều người tìm đến tôi để nhờ tư vấn giải quyết những vấn đề của họ (chủ yếu là các vấn đề tâm lý). Tôi cảm thấy mình đã thành công với phương pháp này, tôi đã CHẠM được đến TIỀM THỨC của mình, đã tìm thấy TRÍ TUỆ VÔ HẠN ngay trong chính bản thân.

Quay trở lại với Gia Cát Lượng, thời của ông, chỉ có Tào Tháo xứng đáng làm đối thủ. Hai con người này làm khuynh đảo cả lịch sử. Điều thú vị ở đây là chúng ta được chứng kiến sự đối đầu giữa một người sử dụng NĂNG LỰC của LÝ TRÍ (KHẢ NĂNG CỦA Ý THỨC) đến mức siêu việt (Tào Tháo) và một người sử dụng được một phần TIỀM THỨC. Kết quả cũng thấy rõ, Tào Tháo luôn ở dưới một bậc.
Tuy nhiên, Tào Tháo vẫn là người cực giỏi. Rất hiếm người có thể đẩy năng lực ý thức của mình lên đến cấp độ cao như thế. Ai đã học DISC sẽ nhận ra ngay, Tào Tháo thuộc nhóm C-D, hầu như các quyết định đều dựa vào lý trí. Nhưng chắc chắn ông cũng đã CHẠM được đến Tiềm thức vì cách rèn luyện của ông gần tương tự như Gia Cát Lượng. Tào Tháo cũng tinh thông binh pháp, địa lý, đối nhân xử thế, văn chương cực giỏi, đặc biệt ông sử dụng binh pháp Tôn Tử cực kỳ xuất sắc và là người đã ghi chú, làm rõ và giải thích thêm về Binh pháp Tôn Tử, khiến cuốn Binh pháp này càng trở nên giá trị. Xét về mưu lược, chiến lược, cách dùng người, Tào Tháo cũng rất giỏi. Vì thế chỉ trong một thời gian ngắn, ông đã tạo nên một sự nghiệp lớn mạnh khi các đối thủ khác còn loay hoay tìm đường. Tuy nhiên, điều khiến ông ở dưới Gia Cát Lượng một bậc chính là điểm yếu của những người thiên về Lý trí, coi cái Tôi của mình cao nhất, mọi thứ kinh nghiệm ông thu nhận được đều phải được xử lý qua lăng kính của Ý thức chứ không vào thẳng Tiềm thức nên nó bị thu hẹp lại. Những nhân vật tài giỏi khác như Chu Du, Tư Mã Ý đều gặp phải nhược điểm chí mạng này. Điều quan trọng hơn là Gia Cát Hầu lại “ĐỌC” vị được họ, ông biết được điểm yếu của tính VỊ KỶ của những con người LÝ TRÍ nên đã sử dụng triệt để. Diệt Chu Du là một ví dụ rất điển hình.

Bài học ở đây là gì?
+ Không phải ai cũng rèn luyện được theo Gia Cát Lượng, điều này phụ thuộc vào tố chất và tính cách của từng người. Gia Cát Lượng là người hướng nội (nhóm C-S), chính vì có S (cảm xúc) nên bị sự chân thành của Lưu Bị làm cảm động. Tuy nhiên, ta vẫn thấy ông có D (tính quyết đoán), vì tính cách của ông đã được rèn luyện dựa trên sự hiểu biết sâu sắc về bản thân. Việc gì PHẢI làm thì SẼ RẮN, không được mềm lòng. Lúc ông ra lệnh chém Mã Tắc, mắt ông rơi lệ, và tôi hiểu, tôi cũng rơi lệ theo ông!

+ Nếu bạn thuộc tuýp người Lý trí, hãy học tập Tào Tháo, tập trung phát triển năng lực lý trí, phân tích của mình ở cấp độ cao đã cực kỳ thành công rồi, đủ sức lãnh đạo cả một quốc gia với hàng chục triệu người. Để gặp phải đối thủ như Gia Cát Lượng cũng hiếm lắm, hơn nữa trong thời đại bây giờ, nếu gặp được người như Gia Cát thì nên hợp tác hoặc tránh mặt, đừng có làm kẻ thù.
+ Hãy hiểu rõ bản thân mình để tìm ra hướng rèn luyện phát triển cho phù hợp.


Tôn Tử nói: “Biết người, biết ta, trăm trận trăm thắng”.

(QUAN ĐIỂM SỐNG) CHO ĐI ĐÚNG CÁCH – QUÝ HỒ TINH BẤT QUÝ HỒ ĐA


Vài ngày trước, tôi đã viết bài “CHO ĐI LÀ MÃI MÃI” và được rất nhiều người đồng tình ủng hộ. Tôi rất vui và nảy ra một ý tưởng khác thật đặc biệt!
Vừa rồi, tôi post clip “Nghệ thuật cho vay tiền” để thử xem mọi người có rút được ra thông điệp như tôi không. Nhưng không ai cùng quan điểm cả. Bài học tôi rút ra từ đó là “CHO ĐI ĐÚNG CÁCH” (tôi không có ý nói cách làm của người hàng xóm kia là đúng đâu nhé!).

CHO ĐI vô tư là rất tốt. Nhưng lật mặt khác của vấn đề, chúng ta sẽ thấy rất nhiều người bị bạn bè phản bội, bị người yêu phản bội, thậm chí có những đứa con bất hiếu với bố mẹ mặc dù bố mẹ rất chiều chuộng, cho đi tất cả những thứ tốt đẹp nhất của mình cho con. Tại sao lại thế? Đơn giản là vì họ cho đi chưa đúng cách.

Tôi mới nghĩ về vấn đề này cách đây chưa lâu, cũng chưa thể viết rõ hơn về THẾ NÀO LÀ CHO ĐI ĐÚNG CÁCH. Nhưng có một điều tôi khá chắc chắn, đó là cho đi với ĐÚNG ĐỐI TƯỢNG chính là cho đi đúng cách.
Tôi là một người làm đào tạo, trong hai năm tích lũy kiến thức và kinh nghiệm, có rất nhiều thứ tôi có thể chia sẻ với mọi người, đặc biệt là những bạn sinh viên và những người làm cùng nghề với tôi. Và ý tưởng này đã đến với tôi.

Tôi đã lập Fanpage: Kỹ năng mềm hướng nghiệp Hải Sunsea để chia sẻ những quan điểm của mình về cuộc sống và công việc, về đào tạo, và về kỹ năng mềm, hướng nghiệp. Tuy nhiên, đó là những quan điểm để bạn suy ngẫm, chứ tác dụng thực hành thì chưa nhiều.

Và tôi quyết định  lập một Group kín: “Chia sẻ cùng Hải Sunsea”, trong đó tôi sẽ chia sẻ cụ thể những vấn đề sau:
+ Tất cả những phương pháp tìm hiểu về bản thân (điểm mạnh, điểm yếu, tố chất, tính cách đặc trưng…) mà tôi biết và đã ứng dụng. Tôi cũng sẽ chia sẻ với các bạn phương pháp của riêng tôi và quá trình trải nghiệm của bản thân để cho các bạn thấy tôi đã ứng dụng những phương pháp đó ra sao. Qua đó, bạn có thể tìm thấy bản thân rõ ràng hơn, từ đó, định hướng cho bản thân tốt hơn.

+ Tôi chia sẻ với các bạn phương pháp định hướng nghề nghiệp Hải Sunsea mà chưa từng công bố. Nhưng tôi nghĩ nó sẽ giúp cho các bạn rất nhiều trong việc định hướng nghề nghiệp cho bản thân mình. Đương nhiên, sẽ có những trải nghiệm của bản thân tôi và những người tôi đã giúp định hướng nghề nghiệp cho họ.

+ Đặc biệt, là toàn bộ các bài giảng về kỹ năng mềm của tôi, tôi sẽ xây dựng và quy hoạch lại một cách bài bản để các bạn có thể thực sự nắm được, thế nào là kỹ năng mềm? Chúng ta cần học những kỹ năng mềm nào? Làm thế nào để rèn luyện nó một cách hiệu quả?. Phân này có lẽ là phần giá trị nhất với các bạn, vì tôi sẽ không chỉ share bằng bài viết, mà còn bằng Slide – GIÁO TRÌNH mà tôi tự tay xây dựng. Đặc biệt hơn nữa, tôi sẽ share cả KẾ HOẠCH BÀI GIẢNG, để các bạn có thể hình dung được khi lên lớp tôi sẽ giảng bài này như thế nào. Qua đó, bạn học online sẽ cực kỳ hiệu quả. Phần này cũng dành cho những anh chị em làm về đào tạo để cùng nhau tham khảo, trao đổi ý kiến về nội dung và phương pháp đào tạo kỹ năng mềm. Các bạn có thể dowload slide bài giảng và kế hoạch bài giảng của tôi, và share cho người khác để cùng học chứ tuyệt đối không được dùng vào mục đích thương mại nếu chưa được phép của tôi.

+ Ngoài ra, tôi cũng sẽ chia sẻ những tài liệu hay hỗ trợ cho các bạn trong quá trình rèn luyện kỹ năng mềm.
Tôi cũng sẽ tổ chức các buổi offline thường xuyên để giải đáp thắc mắc và chia sẻ nhiều hơn đến các bạn nếu Group của chúng ta hoạt động hiệu quả, đem lại nhiều giá trị cho các thành viên.

Những thành viên khuyến khích tham gia:
+ Các bạn sinh viên ham học hỏi;
+ Bạn bè và người thân của tôi;
+ Những người cùng nghề;
+ Những thành viên khác thực sự có tinh thần học hỏi.
Những thành viên không khuyến khích tham gia:
+ Những người không thích tôi.
+ Những người chỉ vào vì tò mò;
+ Một số thành viên khác tôi cảm thấy không thích hoặc không phù hợp vào Group này.

“QUÝ HỒ TINH BẤT QUÝ HỒ ĐA”


(QUAN ĐIỂM SỐNG) CHO ĐI LÀ CÒN MÃI!



1 năm trước, có một anh bạn phụ trách nhân sự ở một công ty công nghệ biết tôi đã từng làm đào tạo cho Call Center ở Hoa Sao, nên đã nhờ tôi đào tạo một buổi cho đội Call Center bên đó. Nhận được lời mời, tôi thấy rất vui và đã nhận lời ngay. Tôi chuẩn bị tài liệu, gửi slide cho anh ấy xem trước rồi hẹn lịch đào tạo. Buổi đào tạo diễn ra suôn sẻ và thù lao là một cốc cafe ven Hồ Tây. Được chia sẻ đã là thù lao lớn nhất đối với tôi rồi.

1 năm sau, một công ty nhỏ kinh doanh về linh kiện điện tử có nhu cầu cần đào tạo Call center, anh ấy nhờ một người bạn làm nhân sự giới thiệu giúp, người bạn đó lại giới thiệu anh bạn của tôi, anh ấy lại giới thiệu tôi. Giám đốc công ty nhỏ ấy và tôi kết nối với nhau, tôi hứa sẽ đào tạo cho bên anh ấy một buổi về giao tiếp qua điện thoại. Thù lao cũng chỉ là một bữa cơm trưa và một cốc cafe ven Hồ Hoàng Cầu.

Sau buổi đào tạo hôm đó, anh Giám đốc rất hài lòng, anh ấy thích phương pháp giảng dạy của tôi. Điều mừng hơn nữa là sau khi tôi đào tạo, anh ấy phản hồi lại là nhân viên của anh giao tiếp qua điện thoại tốt hơn hẳn. Vậy là anh ấy lại đặt hàng thêm 2 buổi nữa về kỹ năng bán hàng. Tôi lại vui vẻ nhận lời. Và lần này có thỏa thuận thù lao.

Tôi chuẩn bị rất kỹ bài giảng đó và lại làm hài lòng tất cả học viên của mình. Họ rất happy về kiến thức và phương pháp rèn luyện kỹ năng mà họ nhận được. Tôi cũng rất vui vì cảm thấy bản thân đã có sự tiến bộ rõ rệt.

Sau buổi đào tạo, anh ấy nói cần tuyển một nhân viên Sales dự án và đề nghị tôi giới thiệu người phù hợp. Tôi nhận lời nhưng vẫn chưa nghĩ ra ai. Rồi sau đó vài hôm, tôi chợt nhớ ra thằng bạn cấp 2 đang làm Sales ở một công ty truyền thông, trước cũng đã học qua về kỹ thuật, lại năng động, chăm chỉ, nên tôi gọi cho nó xem có ổn không thì hợp tác. Đây là thằng bạn thân của tôi, trong lúc tôi khó khăn nhất, công ty tạm ngừng hoạt động, không có tiền, không có xe, không có nhà để ở, nó đã cho tôi ở nhờ, lúc nào cần đi đâu thì lại lấy xe nó đi, rồi cho tôi vay tiền để sống trong khi tôi đi tìm việc. Dù tôi chưa chính thức cảm ơn nó lần nào nhưng trong tâm, tôi luôn tự nhủ, sẽ có ngày tôi trả lại ơn này gấp nhiều lần. Nhưng từ đó đến giờ tôi vẫn chưa có cơ hội. Tôi cảm thấy đây là cơ hội của cả tôi và nó nên đã kết nối 2 người đó với nhau. Họ đã ăn trưa và nói chuyện, còn kết quả thế nào thì phải xem họ có duyên không đã.

Qua câu chuyện này, tôi nhận được nhiều bài học, tôi nghiệm lại nhiều điều mà tôi đã được đọc, được chia sẻ, và tôi muốn chia sẻ lại với mọi người điều mà tôi đã tin tưởng từ khá lâu rồi:

+ Hãy cho đi thật vô tư, có thể bạn sẽ không nhận lại được ngay, nhưng rồi đến một ngày nào đó, bạn lại nhận được giá trị của cái mà bạn đã cho đi một cách không ngờ đến – một cách kỳ lạ. Khi đón nhận, hãy thoải mái vì bạn xứng đáng được nhận (việc tôi đào tạo miễn phí rồi lại được giới thiệu đào tạo có thù lao).

+ Hãy làm công việc bạn đam mê, khi đó bạn sẽ cho đi dễ dàng hơn rất nhiều (tôi đam mê đào tạo nên dạy miễn phí vẫn vui như thường :D).

+ Dù có cho đi, hãy khiến người nhận thấy bạn cho đi những thứ thực sự giá trị (luôn chuẩn bị tốt bài giảng dù nó miễn phí)

+ Cuối cùng, điều này dành riêng cho tôi: những người nào có ơn với tôi, tôi luôn ghi nhớ thật sâu trong tim và luôn tìm cách trả ơn họ một cách xứng đáng, tôi sẽ cho họ những điều tốt nhất tôi có thể. Đối với kẻ thù, tôi cũng hành động tương tự như vậy!

Hãy trở thành người cho đi đúng cách, bạn nhé!